秦 qín 人 rén 谣 yáo - - 古 gǔ 之 zhī 奇 qí
微 wēi 生 shēng 祖 zǔ 龙 lóng 代 dài , , 却 què 思 sī 尧 yáo 舜 shùn 道 dào 。 。
何 hé 人 rén 仕 shì 帝 dì 庭 tíng , , 拔 bá 杀 shā 指 zhǐ 佞 nìng 草 cǎo 。 。
奸 jiān 臣 chén 弄 nòng 民 mín 柄 bǐng , , 天 tiān 子 zǐ 恣 zì 衷 zhōng 抱 bào 。 。
上 shàng 下 xià 一 yī 相 xiāng 蒙 méng , , 马 mǎ 鹿 lù 遂 suì 颠 diān 倒 dǎo 。 。
中 zhōng 国 guó 既 jì 板 bǎn 荡 dàng , , 骨 gǔ 肉 ròu 安 ān 可 kě 保 bǎo 。 。
人 rén 生 shēng 贵 guì 年 nián 寿 shòu , , 吾 wú 恨 hèn 死 sǐ 不 bù 早 zǎo 。 。
秦人谣。唐代。古之奇。微生祖龙代,却思尧舜道。 何人仕帝庭,拔杀指佞草。 奸臣弄民柄,天子恣衷抱。 上下一相蒙,马鹿遂颠倒。 中国既板荡,骨肉安可保。 人生贵年寿,吾恨死不早。