喜 xǐ 晴 qíng 再 zài 用 yòng 闲 xián 字 zì 韵 yùn - - 李 lǐ 弥 mí 逊 xùn
风 fēng 掠 lüè 游 yóu 云 yún 露 lù 远 yuǎn 山 shān , , 长 cháng 藤 téng 竟 jìng 欲 yù 与 yǔ 君 jūn 攀 pān 。 。
花 huā 神 shén 解 jiě 作 zuò 琼 qióng 瑶 yáo 报 bào , , 野 yě 老 lǎo 心 xīn 如 rú 铁 tiě 石 shí 顽 wán 。 。
千 qiān 树 shù 暗 àn 春 chūn 难 nán 比 bǐ 富 fù , , 一 yī 枝 zhī 照 zhào 眼 yǎn 未 wèi 应 yīng 悭 qiān 。 。
不 bù 须 xū 更 gèng 作 zuò 含 hán 羞 xiū 态 tài , , 唤 huàn 取 qǔ 张 zhāng 卢 lú 来 lái 共 gòng 闲 xián 。 。
喜晴再用闲字韵。宋代。李弥逊。风掠游云露远山,长藤竟欲与君攀。 花神解作琼瑶报,野老心如铁石顽。 千树暗春难比富,一枝照眼未应悭。 不须更作含羞态,唤取张卢来共闲。