偶 ǒu 苦 kǔ 耳 ěr 聋 lóng - - 吴 wú 芾 fèi
衰 shuāi 年 nián 已 yǐ 是 shì 病 bìng 双 shuāng 瞳 tóng , , 那 nà 更 gēng 新 xīn 添 tiān 两 liǎng 耳 ěr 聋 lóng 。 。
山 shān 外 wài 钟 zhōng 声 shēng 元 yuán 不 bú 到 dào , , 窗 chuāng 前 qián 鸡 jī 唱 chàng 亦 yì 难 nán 通 tōng 。 。
便 biàn 遭 zāo 谤 bàng 骂 mà 安 ān 能 néng 累 lèi , , 纵 zòng 有 yǒu 笙 shēng 歌 gē 也 yě 是 shì 空 kōng 。 。
每 měi 恨 hèn 肚 dù 皮 pí 从 cóng 旧 jiù 窄 zhǎi , , 而 ér 今 jīn 却 què 做 zuò 得 dé 家 jiā 翁 wēng 。 。
偶苦耳聋。宋代。吴芾。衰年已是病双瞳,那更新添两耳聋。 山外钟声元不到,窗前鸡唱亦难通。 便遭谤骂安能累,纵有笙歌也是空。 每恨肚皮从旧窄,而今却做得家翁。