春 chūn 日 rì 思 sī 归 guī - - 李 lǐ 频 pín
春 chūn 情 qíng 不 bù 断 duàn 若 ruò 连 lián 环 huán , , 一 yī 夕 xī 思 sī 归 guī 鬓 bìn 欲 yù 斑 bān 。 。
壮 zhuàng 志 zhì 未 wèi 酬 chóu 三 sān 尺 chǐ 剑 jiàn , , 故 gù 乡 xiāng 空 kōng 隔 gé 万 wàn 重 chóng 山 shān 。 。
音 yīn 书 shū 断 duàn 绝 jué 干 gān 戈 gē 后 hòu , , 亲 qīn 友 yǒu 相 xiāng 逢 féng 梦 mèng 寐 mèi 间 jiān 。 。
却 què 羡 xiàn 浮 fú 云 yún 与 yǔ 飞 fēi 鸟 niǎo , , 因 yīn 风 fēng 吹 chuī 去 qù 又 yòu 吹 chuī 还 hái 。 。
春日思归。唐代。李频。春情不断若连环,一夕思归鬓欲斑。 壮志未酬三尺剑,故乡空隔万重山。 音书断绝干戈后,亲友相逢梦寐间。 却羡浮云与飞鸟,因风吹去又吹还。