田 tián 园 yuán 四 sì 时 shí 冬 dōng - - 华 huá 镇 zhèn
朔 shuò 风 fēng 吹 chuī 水 shuǐ 成 chéng 冰 bīng 坚 jiān , , 风 fēng 壮 zhuàng 冰 bīng 坚 jiān 白 bái 于 yú 练 liàn 。 。
霰 sǎn 雪 xuě 还 hái 随 suí 密 mì 雨 yǔ 来 lái , , 转 zhuǎn 眼 yǎn 纷 fēn 纷 fēn 满 mǎn 沟 gōu 垾 hàn 。 。
陈 chén 根 gēn 冻 dòng 烂 làn 还 hái 为 wèi 土 tǔ , , 土 tǔ 落 luò 田 tián 中 zhōng 肥 féi 一 yī 半 bàn 。 。
霜 shuāng 镰 lián 去 qù 手 shǒu 即 jí 须 xū 耕 gēng , , 敢 gǎn 望 wàng 东 dōng 风 fēng 待 dài 冰 bīng 泮 pàn 。 。
田园四时冬。宋代。华镇。朔风吹水成冰坚,风壮冰坚白于练。 霰雪还随密雨来,转眼纷纷满沟垾。 陈根冻烂还为土,土落田中肥一半。 霜镰去手即须耕,敢望东风待冰泮。