丙 bǐng 辰 chén 病 bìng 起 qǐ 示 shì 儿 ér - - 阳 yáng 枋 fāng
采 cǎi 薪 xīn 背 bèi 夏 xià 见 jiàn 书 shū 云 yún , , 世 shì 我 wǒ 相 xiāng 遗 yí 思 sī 转 zhuǎn 清 qīng 。 。
识 shí 个 gè 凝 níng 阴 yīn 消 xiāo 又 yòu 长 zhǎng , , 喜 xǐ 些 xiē 真 zhēn 火 huǒ 熄 xī 还 hái 生 shēng 。 。
百 bǎi 年 nián 好 hǎo 梦 mèng 黄 huáng 粱 liáng 短 duǎn , , 一 yī 片 piàn 闲 xián 心 xīn 白 bái 鹤 hè 轻 qīng 。 。
独 dú 拥 yōng 寒 hán 衾 qīn 长 zhǎng 不 bù 寐 mèi , , 听 tīng 吹 chuī 梅 méi 角 jiǎo 动 dòng 江 jiāng 城 chéng 。 。
丙辰病起示儿。宋代。阳枋。采薪背夏见书云,世我相遗思转清。 识个凝阴消又长,喜些真火熄还生。 百年好梦黄粱短,一片闲心白鹤轻。 独拥寒衾长不寐,听吹梅角动江城。