赋 fù 桃 táo 李 lǐ 花 huā - - 曾 céng 丰 fēng
春 chūn 风 fēng 已 yǐ 畅 chàng 上 shàng 林 lín 枝 zhī , , 况 kuàng 得 dé 连 lián 朝 zhāo 雨 yǔ 发 fā 挥 huī 。 。
越 yuè 女 nǚ 娇 jiāo 红 hóng 纯 chún 任 rèn 白 bái , , 杨 yáng 妃 fēi 惩 chéng 瘦 shòu 少 shǎo 教 jiào 肥 féi 。 。
微 wēi 风 fēng 远 yuǎn 送 sòng 难 nán 言 yán 意 yì , , 乱 luàn 蝶 dié 潜 qián 生 shēng 不 bù 肖 xiào 机 jī 。 。
本 běn 是 shì 钟 zhōng 山 shān 瀛 yíng 渚 zhǔ 骨 gǔ , , 犹 yóu 容 róng 蜕 tuì 浊 zhuó 刺 cì 空 kōng 飞 fēi 。 。
赋桃李花。宋代。曾丰。春风已畅上林枝,况得连朝雨发挥。 越女娇红纯任白,杨妃惩瘦少教肥。 微风远送难言意,乱蝶潜生不肖机。 本是钟山瀛渚骨,犹容蜕浊刺空飞。