阮 ruǎn 郎 láng 归 guī 秋 qiū 思 sī ( ( 壬 rén 午 wǔ ) ) - - 王 wáng 庭 tíng
绵 mián 衣 yī 着 zhuó 体 tǐ 不 bù 禁 jīn 寒 hán 。 。
应 yīng 怜 lián 两 liǎng 鬟 huán 单 dān 。 。
昨 zuó 宵 xiāo 圆 yuán 月 yuè 又 yòu 成 chéng 残 cán 。 。
愁 chóu 他 tā 几 jǐ 处 chù 看 kàn 。 。
天 tiān 渐 jiàn 远 yuǎn , , 地 dì 无 wú 宽 kuān , , 此 cǐ 身 shēn 何 hé 处 chǔ 安 ān 。 。
条 tiáo 山 shān 南 nán 去 qù 又 yòu 行 xíng 山 shān 。 。
空 kōng 嗟 jiē 行 xíng 路 lù 难 nán 。 。
阮郎归 秋思(壬午)。明代。王庭。绵衣着体不禁寒。 应怜两鬟单。 昨宵圆月又成残。 愁他几处看。 天渐远,地无宽,此身何处安。 条山南去又行山。 空嗟行路难。