安 ān 德 dé 道 dào 中 zhōng 杏 xìng 花 huā 盛 shèng 开 kāi 感 gǎn 而 ér 赋 fù 此 cǐ - - 王 wáng 渐 jiàn 逵 kuí
一 yī 从 cóng 羁 jī 客 kè 落 luò 天 tiān 涯 yá , , 两 liǎng 见 jiàn 青 qīng 春 chūn 管 guǎn 物 wù 华 huá 。 。
黄 huáng 鸟 niǎo 相 xiāng 呼 hū 如 rú 唤 huàn 友 yǒu , , 杏 xìng 花 huā 虽 suī 好 hǎo 不 bù 为 wéi 家 jiā 。 。
平 píng 川 chuān 渺 miǎo 渺 miǎo 际 jì 烟 yān 树 shù , , 远 yuǎn 戍 shù 悠 yōu 悠 yōu 隐 yǐn 暮 mù 笳 jiā 。 。
惟 wéi 有 yǒu 萝 luó 峰 fēng 旧 jiù 时 shí 月 yuè , , 傍 bàng 人 rén 深 shēn 夜 yè 印 yìn 晴 qíng 沙 shā 。 。
安德道中杏花盛开感而赋此。明代。王渐逵。一从羁客落天涯,两见青春管物华。 黄鸟相呼如唤友,杏花虽好不为家。 平川渺渺际烟树,远戍悠悠隐暮笳。 惟有萝峰旧时月,傍人深夜印晴沙。