太 tài 傅 fù 相 xiàng 公 gōng 深 shēn 感 gǎn 庭 tíng 梅 méi 再 zài 成 chéng 绝 jué 唱 chàng 曲 qǔ 垂 chuí 借 jiè 示 shì 倍 bèi 认 rèn 知 zhī 怜 lián 谨 jǐn 用 yòng 旧 jiù 韵 yùn 攀 pān 和 hé - - 徐 xú 铉 xuàn
禁 jìn 省 shěng 繁 fán 华 huá 地 dì , , 含 hán 芳 fāng 自 zì 一 yī 时 shí 。 。
雪 xuě 英 yīng 开 kāi 复 fù 落 luò , , 红 hóng 药 yào 植 zhí 还 hái 移 yí 。 。
静 jìng 想 xiǎng 分 fēn 今 jīn 昔 xī , , 频 pín 吟 yín 叹 tàn 盛 shèng 衰 shuāi 。 。
多 duō 情 qíng 共 gòng 如 rú 此 cǐ , , 争 zhēng 免 miǎn 鬓 bìn 成 chéng 丝 sī 。 。
太傅相公深感庭梅再成绝唱曲垂借示倍认知怜谨用旧韵攀和。宋代。徐铉。禁省繁华地,含芳自一时。 雪英开复落,红药植还移。 静想分今昔,频吟叹盛衰。 多情共如此,争免鬓成丝。