己 jǐ 丑 chǒu 过 guò 鸡 jī 鸣 míng 山 shān - - 耶 yē 律 lǜ 楚 chǔ 材 cái
三 sān 年 nián 四 sì 度 dù 过 guò 鸡 jī 鸣 míng , , 我 wǒ 仆 pū 徘 pái 徊 huái 马 mǎ 倦 juàn 登 dēng 。 。
寂 jì 寞 mò 柴 zhài 门 mén 空 kōng 有 yǒu 舍 shě , , 萧 xiāo 条 tiáo 山 shān 寺 sì 静 jìng 无 wú 僧 sēng 。 。
残 cán 花 huā 溅 jiàn 泪 lèi 千 qiān 程 chéng 别 bié , , 啼 tí 鸟 niǎo 伤 shāng 心 xīn 百 bǎi 感 gǎn 生 shēng 。 。
今 jīn 古 gǔ 兴 xīng 亡 wáng 都 dōu 莫 mò 问 wèn , , 穹 qióng 庐 lú 高 gāo 卧 wò 醉 zuì 腾 téng 腾 téng 。 。
己丑过鸡鸣山。元代。耶律楚材。三年四度过鸡鸣,我仆徘徊马倦登。 寂寞柴门空有舍,萧条山寺静无僧。 残花溅泪千程别,啼鸟伤心百感生。 今古兴亡都莫问,穹庐高卧醉腾腾。