晓 xiǎo 发 fā 过 guò 关 guān 山 shān - - 郭 guō 之 zhī 奇 qí
雨 yǔ 后 hòu 云 yún 光 guāng 湿 shī 晓 xiǎo 星 xīng , , 朝 zhāo 来 lái 风 fēng 意 yì 漠 mò 芳 fāng 坰 jiōng 。 。
征 zhēng 衣 yī 已 yǐ 带 dài 前 qián 山 shān 色 sè , , 春 chūn 路 lù 还 hái 留 liú 夹 jiā 道 dào 馨 xīn 。 。
花 huā 气 qì 归 guī 从 cóng 莺 yīng 语 yǔ 碎 suì , , 林 lín 烟 yān 散 sàn 作 zuò 马 mǎ 头 tóu 青 qīng 。 。
古 gǔ 来 lái 极 jí 目 mù 伤 shāng 心 xīn 处 chù , , 况 kuàng 复 fù 惊 jīng 时 shí 此 cǐ 地 dì 经 jīng 。 。
晓发过关山。明代。郭之奇。雨后云光湿晓星,朝来风意漠芳坰。 征衣已带前山色,春路还留夹道馨。 花气归从莺语碎,林烟散作马头青。 古来极目伤心处,况复惊时此地经。