鹅 é 湖 hú 晓 xiǎo 发 fā - - 陆 lù 深 shēn
稻 dào 田 tián 迤 yǐ 逦 lǐ 水 shuǐ 潺 chán 湲 yuán , , 不 bù 待 dài 黄 huáng 粱 liáng 已 yǐ 度 dù 关 guān 。 。
去 qù 路 lù 每 měi 看 kàn 青 qīng 嶂 zhàng 合 hé , , 穿 chuān 林 lín 时 shí 揽 lǎn 白 bái 云 yún 还 hái 。 。
秋 qiū 风 fēng 午 wǔ 日 rì 炎 yán 凉 liáng 里 lǐ , , 牧 mù 笛 dí 樵 qiáo 歌 gē 楚 chǔ 粤 yuè 间 jiān 。 。
惆 chóu 怅 chàng 平 píng 生 shēng 最 zuì 奇 qí 绝 jué , , 未 wèi 应 yīng 向 xiàng 晚 wǎn 过 guò 千 qiān 山 shān 。 。
鹅湖晓发。明代。陆深。稻田迤逦水潺湲,不待黄粱已度关。 去路每看青嶂合,穿林时揽白云还。 秋风午日炎凉里,牧笛樵歌楚粤间。 惆怅平生最奇绝,未应向晚过千山。