临 lín 海 hǎi 僧 sēng 珂 kē 公 gōng 出 chū 梅 méi 花 huā 诗 shī 和 hé 其 qí 韵 yùn - - 王 wáng 铚 zhì
天 tiān 公 gōng 飞 fēi 雪 xuě 斗 dòu 梅 méi 英 yīng , , 未 wèi 有 yǒu 东 dōng 风 fēng 便 biàn 有 yǒu 情 qíng 。 。
竹 zhú 里 lǐ 藏 cáng 春 chūn 春 chūn 不 bù 觉 jué , , 水 shuǐ 边 biān 见 jiàn 月 yuè 月 yuè 羞 xiū 明 míng 。 。
神 shén 人 rén 自 zì 惜 xī 迷 mí 姑 gū 射 shè , , 天 tiān 女 nǚ 何 hé 妨 fáng 伴 bàn 净 jìng 名 míng 。 。
第 dì 一 yī 花 huā 中 zhōng 拈 niān 实 shí 相 xiàng , , 谈 tán 禅 chán 说 shuō 法 fǎ 大 dà 修 xiū 行 xíng 。 。
临海僧珂公出梅花诗和其韵。宋代。王铚。天公飞雪斗梅英,未有东风便有情。 竹里藏春春不觉,水边见月月羞明。 神人自惜迷姑射,天女何妨伴净名。 第一花中拈实相,谈禅说法大修行。