山 shān 亭 tíng 避 bì 雨 yǔ - - 永 yǒng 瑆 xīng
诘 jí 曲 qū 山 shān 行 xíng 雨 yǔ 色 sè 深 shēn , , 非 fēi 关 guān 野 yě 步 bù 负 fù 登 dēng 临 lín 。 。
孤 gū 亭 tíng 古 gǔ 树 shù 叶 yè 微 wēi 脱 tuō , , 众 zhòng 壑 hè 边 biān 秋 qiū 地 dì 易 yì 阴 yīn 。 。
隔 gé 岸 àn 影 yǐng 寒 hán 摇 yáo 水 shuǐ 草 cǎo , , 投 tóu 烟 yān 声 shēng 湿 shī 倦 juàn 山 shān 禽 qín 。 。
不 bù 知 zhī 油 yóu 盖 gài 从 cóng 谁 shuí 借 jiè , , 坐 zuò 久 jiǔ 渐 jiàn 忘 wàng 人 rén 世 shì 心 xīn 。 。
山亭避雨。清代。永瑆。诘曲山行雨色深,非关野步负登临。 孤亭古树叶微脱,众壑边秋地易阴。 隔岸影寒摇水草,投烟声湿倦山禽。 不知油盖从谁借,坐久渐忘人世心。