恭 gōng 纪 jì 二 èr 首 shǒu 其 qí 一 yī - - 刘 liú 绎 yì
自 zì 分 fēn 樗 chū 材 cái 百 bǎi 不 bù 胜 shèng , , 独 dú 回 huí 清 qīng 梦 mèng 绕 rào 觚 gū 棱 léng 。 。
三 sān 年 nián 辞 cí 阙 quē 恩 ēn 荣 róng 在 zài , , 千 qiān 里 lǐ 还 huán 乡 xiāng 慰 wèi 勉 miǎn 曾 céng 。 。
风 fēng 木 mù 摧 cuī 残 cán 空 kōng 有 yǒu 感 gǎn , , 霜 shuāng 花 huā 摇 yáo 落 luò 更 gèng 谁 shuí 矜 jīn 。 。
何 hé 图 tú 草 cǎo 野 yě 余 yú 凋 diāo 朽 xiǔ , , 犹 yóu 得 dé 丹 dān 霄 xiāo 眷 juàn 顾 gù 承 chéng 。 。
恭纪二首 其一。清代。刘绎。自分樗材百不胜,独回清梦绕觚棱。 三年辞阙恩荣在,千里还乡慰勉曾。 风木摧残空有感,霜花摇落更谁矜。 何图草野余凋朽,犹得丹霄眷顾承。