春 chūn 尽 jǐn 日 rì - - 白 bái 居 jū 易 yì
芳 fāng 景 jǐng 销 xiāo 残 cán 暑 shǔ 气 qì 生 shēng , , 感 gǎn 时 shí 思 sī 事 shì 坐 zuò 含 hán 情 qíng 。 。
无 wú 人 rén 开 kāi 口 kǒu 共 gòng 谁 shuí 语 yǔ , , 有 yǒu 酒 jiǔ 回 huí 头 tóu 还 hái 自 zì 倾 qīng 。 。
醉 zuì 对 duì 数 shù 丛 cóng 红 hóng 芍 sháo 药 yào , , 渴 kě 尝 cháng 一 yī 碗 wǎn 绿 lǜ 昌 chāng 明 míng 。 。
春 chūn 归 guī 似 shì 遣 qiǎn 莺 yīng 留 liú 语 yǔ , , 好 hǎo 住 zhù 园 yuán 林 lín 三 sān 两 liǎng 声 shēng 。 。
春尽日。唐代。白居易。芳景销残暑气生,感时思事坐含情。 无人开口共谁语,有酒回头还自倾。 醉对数丛红芍药,渴尝一碗绿昌明。 春归似遣莺留语,好住园林三两声。