妙 miào 觉 jué 山 shān 用 yòng 老 lǎo 溪 xī 宝 bǎo 叶 yè 二 èr 僧 sēng 韵 yùn 其 qí 二 èr - - 胡 hú 仲 zhòng 弓 gōng
庵 ān 居 jū 天 tiān 半 bàn 壁 bì , , 古 gǔ 道 dào 拟 nǐ 山 shān 阴 yīn 。 。
风 fēng 劲 jìn 松 sōng 须 xū 落 luò , , 石 shí 高 gāo 泉 quán 眼 yǎn 深 shēn 。 。
钟 zhōng 声 shēng 清 qīng 嶂 zhàng 合 hé , , 幡 fān 脚 jiǎo 翠 cuì 岚 lán 侵 qīn 。 。
二 èr 妙 miào 堪 kān 名 míng 世 shì , , 诗 shī 人 rén 曾 céng 赏 shǎng 音 yīn 。 。
妙觉山用老溪宝叶二僧韵 其二。宋代。胡仲弓。庵居天半壁,古道拟山阴。 风劲松须落,石高泉眼深。 钟声清嶂合,幡脚翠岚侵。 二妙堪名世,诗人曾赏音。