花 huā 椒 jiāo - - 刘 liú 子 zi 翚 huī
欣 xīn 欣 xīn 笑 xiào 口 kǒu 向 xiàng 西 xī 风 fēng , , 喷 pēn 出 chū 元 yuán 珠 zhū 颗 kē 颗 kē 同 tóng 。 。
采 cǎi 处 chù 倒 dào 含 hán 秋 qiū 露 lòu 白 bái , , 晒 shài 时 shí 娇 jiāo 映 yìng 夕 xī 阳 yáng 红 hóng 。 。
调 diào 浆 jiāng 美 měi 著 zhe 骚 sāo 经 jīng 上 shàng , , 涂 tú 壁 bì 香 xiāng 凝 níng 汉 hàn 殿 diàn 中 zhōng 。 。
鼎 dǐng 餗 sù 也 yě 应 yīng 知 zhī 此 cǐ 味 wèi , , 莫 mò 教 jiào 姜 jiāng 桂 guì 独 dú 成 chéng 功 gōng 。 。
花椒。宋代。刘子翚。欣欣笑口向西风,喷出元珠颗颗同。 采处倒含秋露白,晒时娇映夕阳红。 调浆美著骚经上,涂壁香凝汉殿中。 鼎餗也应知此味,莫教姜桂独成功。