酬 chóu 胡 hú 圣 shèng 闻 wén - - 释 shì 绍 shào 嵩 sōng
别 bié 后 hòu 沧 cāng 波 bō 路 lù 几 jǐ 迷 mí , , 竹 zhú 风 fēng 松 sōng 雨 yǔ 共 gòng 凄 qī 凄 qī 。 。
十 shí 年 nián 依 yī 旧 jiù 双 shuāng 瞳 tóng 碧 bì , , 四 sì 海 hǎi 仍 réng 传 chuán 一 yī 角 jiǎo 犀 xī 。 。
池 chí 上 shàng 溶 róng 溶 róng 浮 fú 日 rì 暖 nuǎn , , 山 shān 中 zhōng 物 wù 物 wù 是 shì 诗 shī 题 tí 。 。
先 xiān 生 shēng 莫 mò 道 dào 心 xīn 如 rú 铁 tiě , , 可 kě 忍 rěn 红 hóng 英 yīng 半 bàn 著 zhe 泥 ní 。 。
酬胡圣闻。宋代。释绍嵩。别后沧波路几迷,竹风松雨共凄凄。 十年依旧双瞳碧,四海仍传一角犀。 池上溶溶浮日暖,山中物物是诗题。 先生莫道心如铁,可忍红英半著泥。