杏 xìng 花 huā 天 tiān 其 qí 二 èr 赋 fù 昭 zhāo 君 jūn - - 周 zhōu 密 mì
汉 hàn 宫 gōng 乍 zhà 出 chū 慵 yōng 梳 shū 掠 lüè 。 。 关 guān 月 yuè 冷 lěng 、 yù 玉 shā 沙 fēi 飞 mù 幕 。 。
龙 lóng 香 xiāng 拨 bō 重 zhòng 春 chūn 葱 cōng 弱 ruò 。 。 一 yī 曲 qǔ 哀 āi 弦 xián 谩 mán 托 tuō 。 。
君 jūn 恩 ēn 厚 hòu 、 kōng 空 lián 怜 mìng 命 bó 薄 qīng 。 。 青 zhǒng 冢 yuǎn 远 jǐ 、 fān 几 huā 番 luò 花 落 。 。
丹 dān 青 qīng 自 zì 是 shì 难 nán 描 miáo 摸 mō 。 。 不 bú 是 shì 当 dāng 时 shí 画 huà 错 cuò 。 。
杏花天 其二 赋昭君。宋代。周密。汉宫乍出慵梳掠。关月冷、玉沙飞幕。 龙香拨重春葱弱。一曲哀弦谩托。 君恩厚、空怜命薄。青冢远、几番花落。 丹青自是难描摸。不是当时画错。