桑 sāng 妇 fù - - 刘 liú 驾 jià
墙 qiáng 下 xià 桑 sāng 叶 yè 尽 jǐn , , 春 chūn 蚕 cán 半 bàn 未 wèi 老 lǎo 。 。
城 chéng 南 nán 路 lù 迢 tiáo 迢 tiáo , , 今 jīn 日 rì 起 qǐ 更 gēng 早 zǎo 。 。
四 sì 邻 lín 无 wú 去 qù 伴 bàn , , 醉 zuì 卧 wò 青 qīng 楼 lóu 晓 xiǎo 。 。
妾 qiè 颜 yán 不 bù 如 rú 谁 shuí , , 所 suǒ 贵 guì 守 shǒu 妇 fù 道 dào 。 。
一 yī 春 chūn 常 cháng 在 zài 树 shù , , 自 zì 觉 jué 身 shēn 如 rú 鸟 niǎo 。 。
归 guī 来 lái 见 jiàn 小 xiǎo 姑 gū , , 新 xīn 妆 zhuāng 弄 nòng 百 bǎi 草 cǎo 。 。
桑妇。唐代。刘驾。墙下桑叶尽,春蚕半未老。 城南路迢迢,今日起更早。 四邻无去伴,醉卧青楼晓。 妾颜不如谁,所贵守妇道。 一春常在树,自觉身如鸟。 归来见小姑,新妆弄百草。