安 ān 老 lǎo 亭 tíng 诗 shī - - 苏 sū 轼 shì
桥 qiáo 下 xià 幽 yōu 亭 tíng 近 jìn 水 shuǐ 寒 hán , , 倩 qiàn 谁 shuí ○ zì 字 zài 在 méi 楣 duān 端 。 。
市 shì 廛 chán 得 dé 此 cǐ 尤 yóu 堪 kān 隐 yǐn , , 老 lǎo 者 zhě 于 yú 今 jīn 只 zhǐ 自 zì 安 ān 。 。
饭 fàn 后 hòu 徐 xú 行 xíng 扶 fú 竹 zhú 杖 zhàng , , 倦 juàn 来 lái 稳 wěn 坐 zuò 倚 yǐ 蒲 pú 团 tuán 。 。
眼 yǎn 明 míng 能 néng 展 zhǎn 钟 zhōng 王 wáng 帖 tiē , , 绝 jué 胜 shèng 前 qián 人 rén 映 yìng 雪 xuě 看 kàn 。 。
安老亭诗。宋代。苏轼。桥下幽亭近水寒,倩谁○字在楣端。 市廛得此尤堪隐,老者于今只自安。 饭后徐行扶竹杖,倦来稳坐倚蒲团。 眼明能展钟王帖,绝胜前人映雪看。