祷 dǎo 晴 qíng 获 huò 应 yīng 喜 xǐ 而 ér 赋 fù 诗 shī - - 冯 féng 伯 bó 规 guī
才 cái 通 tōng 香 xiāng 火 huǒ 上 shàng 高 gāo 穹 qióng , , 雨 yǔ 脚 jiǎo 随 suí 收 shōu 不 bú 见 jiàn 踪 zōng 。 。
岂 qǐ 但 dàn 五 wǔ 民 mín 保 bǎo 狼 láng 戾 lì , , 也 yě 缘 yuán 造 zào 物 wù 相 xiāng 龙 lóng 钟 zhōng 。 。
连 lián 山 shān 柿 shì 栗 lì 难 nán 胜 shèng 摘 zhāi , , 入 rù 市 shì 禾 hé 麻 má 乍 zhà 出 chū 舂 chōng 。 。
一 yī 饱 bǎo 可 kě 期 qī 秋 qiū 酿 niàng 熟 shú , , 青 qīng 山 shān 绿 lǜ 水 shuǐ 即 jí 过 guò 从 cóng 。 。
祷晴获应喜而赋诗。宋代。冯伯规。才通香火上高穹,雨脚随收不见踪。 岂但五民保狼戾,也缘造物相龙钟。 连山柿栗难胜摘,入市禾麻乍出舂。 一饱可期秋酿熟,青山绿水即过从。