清 qīng 平 píng 调 diào ( ( 其 qí 二 èr ) ) - - 李 lǐ 白 bái
一 yī 枝 zhī 红 hóng 艳 yàn 露 lù 凝 níng 香 xiāng , , 云 yún 雨 yǔ 巫 wū 山 shān 枉 wǎng 断 duàn 肠 cháng 。 。
借 jiè 问 wèn 汉 hàn 宫 gōng 谁 shuí 得 dé 似 shì , , 可 kě 怜 lián 飞 fēi 燕 yàn 倚 yǐ 新 xīn 妆 zhuāng 。 。
清平调(其二)。唐代。李白。一枝红艳露凝香,云雨巫山枉断肠。 借问汉宫谁得似,可怜飞燕倚新妆。